Sáng nay, khi vừa tan học, trời bỗng mưa như trút nước...
Sáng nay, khi vừa tan học, trời bỗng mưa như trút nước. Tôi cùng thằng bạn chạy xe nhanh về nhà. Vì phần chạy quá nhanh và gió cũng hơi mạnh nên nón của thằng bạn bay đi một quãng xa.
Tưởng chạy nhanh về nhà cho khỏi ướt, ai dè phải quay lại nhặt cái nón. Khi đến gần chỗ cái nón rơi, thì thấy một em bé bán vé số đang cầm nó trên tay...
Thấy thế, thằng bạn tôi liền bảo:
- Trả lại tao nè nhỏ!
- Em sợ gió bay đi mất nên nhặt giúp anh mà! - Cậu bé nhẹ giọng nói.
Thằng bạn tôi gắt lên:
- Chứ chẳng phải nếu tao không quay lại thì mày có thế này không (?).
Nói xong nó giục tôi đi vội vì trời vẫn đang mưa.
Mưa rơi nặng hạt.
Em bé bán vé số đang tìm chỗ trú mưa, trông cho trời mau tạnh để bán hết sấp vé số trên tay....
Trời mưa mỗi lúc một lớn, từng hạt mưa cứ quất vào người tôi. Trong lòng tôi có cảm giác khó chịu. Tôi thật ái ngại về hành động của thằng bạn. Tôi quay sang bảo nó:
- À, hồi nãy mình quên cảm ơn thằng nhỏ nữa!
- Cảm ơn gì tụi nó, không khéo lại bị bọn chúng lừa cho coi - Bạn tôi lạnh lùng đáp.
Nghe vậy tôi im lặng và chẳng nói gì thêm nữa.
Ngoài đường, trời vẫn cứ mưa, người người vẫn hối hả chạy nhanh về nhà. Từng vòng xe cứ quay đều.
Tôi vẫn suy nghĩ nhiều về em bé bán vé số ấy. Nghĩ lại tôi càng xấu hổ về hành động vừa xảy ra. Tôi tự trách mình sao lúc ấy không nói cảm ơn em, dù chỉ một lời. Tôi thấy thương và tội nghiệp thằng bé quá! Dù là rất muộn nhưng tôi thầm cảm ơn em và cầu mong cho em sẽ bán hết sấp vé số lúc về chiều.